WELCOME TO THIENQUANG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Chia sẻ của Michael Nguyen: Tôi thành triệu phú ở Mỹ thế nào?

Go down

Chia sẻ của Michael Nguyen: Tôi thành triệu phú ở Mỹ thế nào?         Empty Chia sẻ của Michael Nguyen: Tôi thành triệu phú ở Mỹ thế nào?

Bài gửi  Lý Nhã Uyên Mon Jan 02, 2012 2:24 pm

Chia sẻ của Michael Nguyen: Tôi thành triệu phú ở Mỹ thế nào?
21/08/2010

Từ 10.000 USD ban đầu, tôi mua một căn nhà để cho thuê và sau đó đầu tư bất động sản. Đến năm 2004, vốn của tôi đã lên tới hơn 2 triệu USD.


Gần đây tôi vào VnExpress đọc những tâm sự của người Việt trên đất Mỹ và cảm nhận được rất nhiều ý nghĩ khác nhau về cuộc sống trên đất Mỹ.
Từ lâu tôi vẫn luôn mong làm thế nào góp một phần khả năng cho cộng đồng Việt Nam ở Mỹ đựợc thành công, để quê hương Việt Nam được giàu mạnh. Tôi lấy hết can đảm để viết lên đây những gì đã trải qua trên đất Mỹ, giúp tôi có được ngày hôm nay.
Tôi sang Mỹ năm 22 tuổi và đã sống ở Mỹ hơn 22 năm. 10 năm đầu không biết có phải là khó khăn không, nhưng tôi thường dậy vào lúc 3h sáng và tối thì khoảng 7h mới về nhà. Sáng sớm tôi đi thả báo, rồi đi học và làm những việc khác suốt 10 năm. Không phải cuộc sống ở Mỹ quá khó khăn nên tôi phải làm vậy. Ở đây đi học được lĩnh tiền phụ cấp và làm thêm khoảng 15 tiếng mỗi tuần thì đã sống thoải mái. Nhưng vì không muốn xin tiền trường (Financial Aid) và ấp ủ tham vọng làm giàu quá lớn, tôi sẵn sàng chịu vất vả để hy vọng dư một ít tiền.
Thành công đầu tiên và niềm vui lớn nhất đầu tiên sau 10 năm trên đất Mỹ là tấm bằng kỹ sư điện toán. Ngày tôi ra trường mọi người trong gia đình ai cũng rất mừng. Nhưng niềm vui nhanh chóng biến thành nỗi thất vọng. Tôi sớm nhận ra với mức lương 50.000 USD một năm chưa trừ thuế ở vùng Silicon Valley thì tôi chỉ làm công như vậy suốt đời và tham vọng làm giàu khó thành hiện thực. Tuy vậy tôi vẫn giữ việc làm vì vẫn chưa có cách nào khác. Một năm sau khi ra trường, tôi bắt đầu tìm nhà để mua. Sự thất vọng càng rõ ràng hơn vì tôi vẫn chưa dành được 10% để mua căn nhà khoảng 300.000 USD ở Silicon Valley. Dù có mua được đi nữa thì với mức lương đó cũng chỉ vừa đủ để trả tiền ngân hàng hàng tháng và một cuộc sống sẽ rất chật vật.
Suy nghĩ để tìm một hướng khác cho cuộc sống lớn dần lên trong tôi mỗi ngày. Trong một lần về thành phố Sacramemto chơi, thủ phủ của California cách Silicon Valley khoảng hai tiếng và cách thành phố San Francisco khoảng 1h30 phút lái xe, tôi thấy giá nhà ở đây quá chênh lệch và quá rẻ. Giá nhà khởi đầu từ 10.000 USD cho đến vài trăm nghìn đôla. Một hướng đi mới và một tia sáng mới cho những ý tưởng trong đầu đã đốt lên trong tôi. Khoảng vài tuần sau đó tôi đã nhanh chóng rút ra 10.000 USD từ thẻ tín dụng để mua một căn nhà gần như tệ nhất và ở khu xấu nhất tại đây.
Sau khi mua xong, từ thứ hai đến thứ sáu tôi đi làm ở San Jose, chiều thứ sáu tôi đi thẳng về đây để sửa nhà và đến tối chủ nhật thì về lại San Jose để chuẩn bị cho thứ hai đi làm. Tôi chưa bao giờ sửa nhà nên không biết gì cả, nhưng vì không có nhiều tiền nên tôi cố gắng tự làm lấy. Những chỗ nào hư nếu thấy khó khăn một chút thì tôi vẽ lại trước lúc tháo ra. Cứ như vậy sau hai tháng làm những ngày cuối tuần và tốn thêm khoảng 3.000 USD tiền mua vật liệu, căn nhà của tôi đã ở được. Vì đang làm ở San Jose nên tôi quyết định cho thuê.
Tôi đăng báo và cho thuê 500 USD mỗi tháng. Rất vui là người Mexico đến xem nhà đầu tiên thì đã thuê nó. Như vậy tôi mua căn nhà 10.000 USD, tiền sửa chữa 3.000 USD, tổng cộng là 13.000 USD. Tôi trả thẻ tín dụng 200 USD, những chi phí khác như thuế và bảo hiểm 100 USD mỗi tháng nữa là 300 USD. Tôi còn dư lại 200 USD để cộng thêm vào lương thu nhập hàng tháng của tôi. Niềm vui chưa dừng lại ở đó vì sau khi tôi gọi Bank of America đến định giá căn nhà của tôi sau khi sửa xong và cho mướn là 35.000 USD. Họ cho tôi rút ra 25.000 USD.
À, Bank of America họ cũng đâu khờ lắm đâu, vì căn nhà tôi mua 10.000 USD. Nếu gọi người thầu đến sửa thì cũng đã mất từ 15.000 - 25.000 USD. Cộng thêm công việc tôi đang làm là 50.000 USD một năm, số tiền họ cho tôi rút ra từ căn nhà là một sự đầu tư rất tốt đối với họ qua tôi. Tôi cảm thấy rất mừng vì số tiền tôi đem về sau hai tháng quá lớn so với số tiền dành dụm được sau 10 năm ở trường và một năm đi làm. Như vậy tiền nhà tôi cho mướn vừa đủ để trả tiền hàng tháng của thẻ tín dụng. Tiền Bank of America cho rút ra, tôi dùng để mua thêm hai căn nhà nữa và cứ cách đó thì sau hai năm tôi đã có 10 căn nhà như vậy.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi từ đó. Sau khi tôi mua xong 10 căn thì giá nhà ở đây bắt đầu đi lên. Tôi mạnh dạn quyết định nghỉ làm ở công ty măc dù công ty tôi đang làm rất tốt và chúng tôi đang thực hiện hợp đồng cho quốc phòng. Ngày tôi viết giấy xin nghỉ, sếp của tôi nói công ty có thể cho tôi nghỉ ba tháng và nếu muốn thì quay lại nhưng tôi quyết tâm bỏ hẳn để phát triển công việc đầu tư nhà cửa. Tôi thầm nói rằng dù có thất bại thì tôi cũng chọn con đường khác chứ không thể làm công ty chật vật trong cuộc sống như vậy.
Sau đó, tôi bắt đầu bán bớt một vài căn nhà, mua đất tự xây và mướn thêm người xây nhà lớn hơn để bán từng cái một. Giai đoạn xây dựng ở đây tôi cũng chưa có kinh ngiệm nhưng cứ vừa làm vừa chạy đến ở những nơi họ đang làm nhà để hỏi và lấy kinh nghiệm. Cứ như vậy, mua đất xây và bán, vốn tôi lớn dần lên. Tôi bắt đầu đầu tư vào những trung tâm thương mại cỡ nhỏ. Sau năm năm từ 1999 đến cuối năm 2004 thì vốn tôi đã hơn 2 triệu USD. Vào năm 2004 khi giá nhà ở đây đang lên vùn vụt, tôi bắt đầu tính toán thấy được sư mạo hiểm và không đầu tư thêm ở đây nữa. Trong thời điểm đó không biết làm gì để phát triển thêm, và cũng rảnh rỗi nên tôi quyết định về Việt Nam chơi. Khi về Việt Nam, tôi phát hiện thị trường địa ốc ở đây đang có tiềm năng rất lớn nên tôi đã bán bớt ở Mỹ và đầu tư cùng với thân nhân của tôi ở Việt Nam.
Sau lần khủng hoảng kinh tế vừa qua, dù đã tính toán và chuẩn bị trước, nhưng tôi vẫn phải chia sẻ sự mất mát cùng với những người đầu tư địa ốc ở Mỹ. Tuy nhiên, những gì còn lại qua sự chuẩn bị đủ cho tôi cảm thấy vui, hạnh phúc và đầu tư lại với một chiến lược mới hơn, lớn hơn, tiềm năng hơn. Rất nhiều người ở đây đang vật lộn với cơn khủng hoảng vừa qua, nhưng tôi cám ơn nó đã cho tôi cơ hội để đầu tư vào những gì mà trước đó không thể làm.
Cuộc sống ở Mỹ là cơ hội và đúng ra không vất vả như tôi đã trải qua, nhưng tôi chấp nhận vất vả vì tham vọng làm giàu. Tôi không cảm thấy hối tiếc vì 10 năm ấy, vì đó là những kiến thức vô giá tôi đã học được, trở thành hành trang mãi cho tôi trong cuộc sống.
Các bạn cũng có thể bắt đầu như tôi 10 năm trước, mua những căn nhà rất nhỏ và rất rẻ. Hoặc bạn bắt đầu mua một miếng đất rất nhỏ hay một miếng đất rất lớn, nhưng xây một căn nhà rất nhỏ cỡ vài chục nghìn USD để vừa ở và vừa đầu tư, chứ không cần phải vay ngân hàng để mua một căn nhà đắt giá rồi quần quật đi làm trả tiền hàng tháng.
Trong bất cứ đầu tư nào, bạn luôn cần phải tỉnh táo để biết lúc nào nên dừng và giới hạn theo khả năng quản lý và dòng vốn của bạn. Bạn cần phải tính toán chi tiêu và đầu tư cho hợp lý. Nếu bạn mạo hiểm quá so với số vốn và số tiền bạn có thì dù có bao nhiêu tiền bạn cũng sẽ cảm thấy rất túng thiếu. Nếu mạo hiểm để vay mượn nhiều quá trong bất cứ đâu tư nào so với số vốn mình có, thì nó cũng không khác gì đang chơi cổ phiếu hay đánh bạc.
Thành công không thể có khi tiền bạc của bạn quá nhiều nhưng sức khỏe của bạn quá kém. Cân bằng giữa sức khỏe và tiền bạc sẽ cho bạn sự vui vẻ tự tin để tỉnh táo cho những quyết định trong công việc. Mỗi buổi sáng tôi chỉ cần 10 phút tắm hơi và buổi chiều 40 phút chạy máy, cộng với ăn uống cẩn thận đã cho tôi cân bằng được sức khỏe.
Có người thành công và người thất bại trên đất Mỹ, nhưng đối với tôi nó là một thiên đường. Khi đến đây, tôi không có gì ngoài hai bàn tay trắng và một ít kiến thức vì tôi đã bỏ học từ khi còn tiểu học ở Việt Nam. Tôi thầm cám ơn xã hội Mỹ đã tạo cơ hội cho tôi đạt được một kiến thức ở trường để làm một hành trang vô giá theo tôi mãi trong cuộc sống, dù nó là một cái giá mà tôi đã phải trả bằng sự vất vả suốt 10 năm. Cũng từ nơi này mà dù ít hay nhiều tôi đã góp phần giúp chị em tôi ở Việt Nam. Số tiền tôi có để cùng với thân nhân đầu tư ở Việt Nam, dù không phải là quá lớn, nhưng nó cũng là một phần trong số gần 3-4 tỷ USD khi đó người Việt ở nước ngoài đã cùng nhau gửi về Việt Nam hàng năm góp phần xây dựng quê hương.
Thành công của tôi trên đất Mỹ so với rất nhiều người Việt Nam ở đây thì quá nhỏ bé. Nhưng tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm khởi đầu từ số vốn nhỏ bé cùng với việc tôi làm nhiều người Việt đều có thể làm theo trong thời điểm khủng hoảng này. Hãy thay đổi suy nghĩ và nhìn khủng hoảng kinh tế như là một sự điều chỉnh để tạo cơ hội làm giàu cho bạn. Mỗi lần khủng hoảng là một cơ hội để bạn làm giàu, nếu khủng hoảng tiếp lần hai thì bạn sẽ có đến hai cơ hội để làm giàu. Nhưng nếu bạn không thay đổi suy nghĩ và biết cách để tận dụng cơ hội này thì nếu khủng hoảng tiếp lần hai xảy đến, bạn sẽ đón nhận thêm nữa một sự khó khăn chồng chất lên khó khăn hiện tại của bạn.
Những dòng tâm sự này nếu không nghĩ đến góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam ở Mỹ, và không nghĩ đến góp phần xây dựng quê hương Việt Nam ngày một tốt đẹp hơn thì tôi đã không đủ can đảm để bỏ thời gian viết ra. Hy vọng những trải nghiệm của tôi có thể định hướng cho một vài người có tham vọng như tôi.
Chúc các bạn thành công!
Michael Nguyen từ Elk Grove, California

Jean Dominique Bauby: bài học về nghị lực phi thường
09/07/2010


Jean D. Bauby đang nháy mắt để viết truyện
Dù tác giả đã mất vào năm 2007, nhưng người viết nên cuốn sách bằng... mắt này cho đến nay vẫn là trường hợp độc nhất vô nhị trên thế giới. Đó là Jean Dominique Bauby và tác phẩm Chiếc áo lặn và con bướm, vừa được xuất bản tại Việt Nam.



Nháy mắt 200.000 lần... xong một cuốn sách
Bị một biến cố về mạch máu ở tuổi 43, nguyên tổng biên tập tạp chí Elle của Pháp, Jean Dominique Bauby đã lâm vào hôn mê sâu, các chức năng vận động bị liệt hoàn toàn. Bauby không thể cựa quậy, ăn uống hay hít thở nếu không có sự giúp đỡ từ người khác.
Nhưng điều kỳ diệu là ông vẫn còn một bên mắt trái có thể nhấp nháy. Con mắt đó đã trở thành cứu tinh giúp ông liên lạc với thế giới bên ngoài và tạo nên một kỳ tích khó tưởng tượng. Ròng rã suốt hai tháng, Bauby viết xong cuốn sách Chiếc áo lặn và con bướm bằng chính... mắt trái còn nhúc nhích được này.
Ông đã "viết" bằng cách nào? Người phụ tá đọc mẫu tự trên bảng, ông chọn chữ mình muốn bằng cách nháy mắt một lần, và từ chối bằng cách nháy hai lần. Cứ thế, từng chữ một được ghép lại thành từng từ, rồi thành câu hoàn chỉnh.
Để viết tiếp trang mới vào ngày hôm sau, ông phải nhớ những gì mình đã viết từ hôm trước và nghe đọc lại một lần nữa, sau đó "sửa chữa". Mất hai phút cho mỗi từ được "viết" ra cùng 200.000 cái nháy mắt, Bauby mới hoàn thành được cuốn sách.
Số phận bi thảm đã khiến Bauby không có được cuộc sống bình thường. Nhưng với tất cả nghị lực của mình, ông đã dũng cảm vượt qua số phận không may để hoàn thành cuốn sách Chiếc áo lặn và con bướm theo một cách viết nhọc công, độc đáo và kỳ lạ nhất.
Cơ thể liệt, trí tưởng tượng vẫn mạnh mẽ


Bauby khi còn là TBT tạp chí ElleChiếc áo lặn và con bướm miêu tả cuộc sống của chính tác giả trong bệnh viện ở khu nghỉ dưỡng Berck Plage, miền bắc nước Pháp. Ông viết về các mối quan hệ của mình với những người xung quanh, những cuộc viếng thăm của vợ con ông, những buổi làm việc để hoàn thành tác phẩm độc nhất vô nhị này.
Cuốn sách được bố cục theo dòng cảm xúc của tác giả. Đó là cảm giác khi ngồi lên chiếc xe lăn, việc được tắm trong khi không thể làm chủ được các bộ phận của cơ thể mình, những giấc mơ, những buổi ra ngoài "đi dạo" với các con...
Nằm một chỗ ở tuổi 44 và bị cầm tù bằng bộ quần áo đặc biệt, nhưng tinh thần của Bauby vẫn tự do bay nhảy như một chú bướm. Trí nhớ đưa ông trở về những kỷ niệm thân yêu, về lần cạo râu cuối cùng cho bố, về những cuộc điện thoại của người bố cũng đang bị “nhốt” trong căn gác bởi đôi chân của bố ở tuổi 92, không cho phép ông bước xuống cầu thang một cách oai vệ nữa.
Nỗi nhớ còn đưa ông về với người tình Josephine khi hai người đến Lourdes, nằm trên rặng núi Pyréné, về ước mơ ngày còn bé được trở về thế kỷ trước, tiếp chuyện nữ hoàng Eugénie... Trí nhớ thoát ly khỏi thân thể giờ đây là ngục tù, được Bauby ví như người lặn xuống biển, thân hình bị bó trong bộ đồ lặn, nhưng cặp mắt và óc tưởng tượng vẫn như con bướm chu du khắp năm châu bốn biển.
Bài học phi thường về lòng nghị lực
Với một người liệt toàn thân, chỉ có thể giao tiếp với bên ngoài bằng những cái chớp mắt, thì việc viết một cuốn sách hơn trăm trang không phải là điều bình thường, nếu không nói là phi thường.

Câu chuyện về Jean Dominique Bauby viết truyện bằng mắt làm rung động trái tim hàng triệu người đọc. Một cuốn sách đầy dịu dàng, hóm hỉnh, khách quan, nồng nàn và tươi đẹp về cuộc sống, như nhà phê bình Pascale Arguedas đã nói về nó: “Khi người ta chỉ còn có từ ngữ, không từ nào là thừa cả...”.
Ngay khi ra mắt, tác phẩm đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi của giới phê bình. Không chỉ là một trong những cuốn sách bán chạy nhất châu Âu, Chiếc áo lặn và con bướm còn là tác phẩm đặc biệt nhất của thế kỷ và là bài học về nghị lực cho tất cả mọi người.
Chuyển thể từ Chiếc áo lặn và con bướm, bộ phim cùng tên do đạo diễn Julian Schnabel thực hiện đã liên tiếp nhận các giải thưởng quốc tế như phim nước ngoài hay nhất Quả cầu vàng 2008, giải đạo diễn xuất sắc nhất Cannes 2007, giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất (Mathieu Amalric) tại Cesar 2008...
Cũng là một điều kỳ diệu dành cho những nỗ lực của tác giả, Chiếc áo lặn và con bướm đã kịp ra mắt vào ngày 6/3/1997, ba ngày trước khi Jean Dominique Bauby qua đời. Cuốn sách đã được dịch và phát hành tại hơn 30 nước, mới đây nhất đã được mua bản quyền xuất bản tại Việt Nam.
Theo VietnamNet

Lance Armstrong – sức mạnh phi thường của trạng thái tinh thần tích cực
25/06/2010
Lance Armstrong là vận động viên đua xe đạp danh tiếng người Mỹ. Anh đã lập kỉ lục bảy lần liên tiếp chiến thắng trong cuộc đua Vòng quanh nước Pháp (Tour de France) bất chấp thực tế rằng đáng lẽ ra anh có thể đã lên thiên đường vì mắc bệnh ung thư. Năm 1996, anh nhận được thông báo từ bác sĩ về bệnh ung thư tinh hoàn đã di căn lên phổi, vùng bụng dưới và não. Trong một bài phỏng vấn của tờ The New Yorker, Craig Nichols, bác sĩ trị liệu chính của Amstrong cho biết: "Cơ may để anh ấy sống thêm một năm nữa rất nhỏ. Trong những trường hợp như thế này, tỷ lệ chữa khỏi chưa tới 30%."

Nhưng thật phi thường, sau một năm điều trị bằng phẫu thuật kết hợp với các liệu pháp hóa học tăng cường, anh đã hoàn toàn khỏi bệnh. Nichols đã diễn tả Armstrong "là người ngoan cố nhất mà tôi từng gặp. Thần chết cũng phải đầu hàng trước anh ấy."
Trong cuốn tự chuyện của mình, It's Not About the Bike: My Journey Back to Life (Tạm dịch: Không phải chuyện chiếc xe đạp: Hành trình quay trở lại với cuộc sống), Armstrong viết: "Đường đua quả thật khó khăn, sự đau đớn dữ dội tới mức mọi thứ bị xóa sạch, trống trơn. Nỗi đau dày vò và khủng khiếp đến nỗi bạn có cảm tưởng rằng bộ não đang bị một tấm màn phủ kín."
Quay trở lại với đường đua vào năm 1998, chỉ duy nhất có đội Bưu điện Mỹ là còn đặt niềm tin vào Armstrong. Anh ấy không thể tìm được một đội đua nào khác vì bấy giờ mọi người coi anh là một "vật phế thải". Và Armstrong đã đáp lại việc này như thế nào? "Đó là một năm đẹp nhất trong cuộc đời tôi." Anh phát biểu không một chút do dự.
Chỉ sau khi đã trải qua cơn bão táp thay đổi cuộc đời đó, Armstrong mới giành được những thành tựu như ngày hôm nay. Anh nói rằng ung thư là điều tuyệt với nhất từng xảy ra trong cuộc đời anh. Trước khi bị bệnh, anh không hề để tâm tới những từ ngữ đại loại như: kỹ, chiến thuật hay hoạt động tập thể - nhưng không ai có thể trở thành một vận động viên vĩ đại mà không có những kĩ năng này. Giờ đây, động lực của anh ấy không chỉ là chiến thắng trong các giải đua mà còn là chiến đấu không ngừng nghỉ và món quà mà cuộc sống đã ban cho anh. Trong đôi mắt tâm hồn của mình, anh còn dành sự tập trung cho việc giúp đỡ mọi người chống lại căn bệnh ung thư. Thông qua cuộc bán đấu giá các miếng bao cổ tay màu vàng LIVESTRONG, hơn mười triệu đô la đã được quyên góp để hỗ trợ cho việc nghiên cứu chứng bệnh nan y này.

Đỗ Đức Cường - Con ong lặng lẽ góp mật cho quê hương
09/03/2008

Trên 20 năm làm việc liên quốc gia, là chuyên viên cao cấp ngành Ngân hàng ở Mỹ, ông còn được biết đến như một chuyên viên thông thạo trong nhiều lĩnh vực. Là Đại sứ thiện chí của Liên Hiệp Quốc, một người có khả năng đặc biệt: viết một lúc hai tay bằng hai thứ tiếng Anh – Pháp, năm 2003, ông trở về Việt Nam làm việc.


Với kinh nghiệm, kiến thức và sự am hiểu của mình, nhiều doanh nghiệp lớn tại Thành phố Hồ Chí Minh luôn “săn” đón ông. Nhưng ông chỉ ví mình khiêm tốn như chú ong thợ bay đi bốn phương đã đến lúc trở về góp mật cho quê hương… Ông chính là tiến sĩ Đỗ Đức Cường.
Ngày về của chú ong thợ
“Những gì tôi đã làm cho Việt Nam không phải là cái công mà là trách nhiệm của một người con đối với nòi gióng, tổ tiên. Chúng tôi như những con ong bay đi bốn phương hút mật để trở về làm đầy túi mật cho quê hương mình. Đó là bản năng cuả loài ong chứ không phải là công lao…”.Đó là lời tâm sự của Tiến sĩ Đỗ Đức Cường trước danh hiệu Vinh danh nước Việt.
Đối với một người giàu lòng nhân nghĩa, sống hết mình vì người khác, vì quê hương như ông thì sự vinh danh không phải bằng những giải thưởng, những danh hiệu. Với ông, điều có ý nghĩa nhất cuộc đời ông lúc này là làm sao chuyển giao kiến thức, truyền đạt công nghệ, kinh nghiệm mà gần cả đời người ông đã tích luỹ được từ nước ngoài cho trí thức trẻ Việt Nam. Ở cái tuổi gần 60 chưa phải là già, nhưng với cơn đau tim ngặt nghèo, ông bảo: “Tôi luôn linh cảm những điều không lành. Cảm giác của tôi là đang đi trên đoạn đường xa, trời tối, chỉ sợ những điều bất ổn, tôi hối hả để truyền đạt những gì tôi biết, tôi tích luỹ được vì sợ không còn kịp thời gian”. Và ông lao vào công việc bất kể thời gian, bất kể những cơn đau tim hành hạ, ông làm việc giữa những cơn đau thắt nơi lồng ngực, đến tận giữa đêm khuya khi mọi người yên giấc, ông vẫn cặm cụi ngồi viết những kế hoạch, chương trình…
Suốt đời nghiên cứu khoa học, hết công trình này đến luận án khác chiếm hết thời gian. Năm 2003, tiến sĩ Đỗ Cường về nước lần đầu tiên trong sự hối hận, ray rứt mãi không nguôi: mẹ con không nhận ra nhau. Đó cũng là lúc ông chợt nhận ra: ông có thể có tất cả nhưng người mẹ ruột của ông sau bao năm trời xa cách đang ở ngưỡng “gần đất xa trời”, quê hương Việt Nam của ông vẫn còn trong nghèo nàn, lạc hậu. Với mức lương trên 1 triệu USD/năm cho một chuyên gia như ông, tiến sĩ Đỗ Đức Cường đã từ bỏ để trở về Việt Nam.
Người thầy không lộ diện
Hai năm làm việc tại Việt Nam, điều trăn trở nhiều nhất của tiến sĩ Đỗ Đức Cường là xây dựng và đào tạo một thế hệ trẻ Việt Nam biết tư duy, năng động và khát khao vượt qua chính mình. Ông bảo: “Tôi có cảm giác tư duy của người Việt Nam bị đóng khung. 10 năm trước, một công ty có 1.000 công nhân, họ quản lý con người theo kiểu mô hình hợp tác xã, bao cấp nhưng 10 năm sau, số công nhân vượt lên 10.000 người nhưng vẫn áp dụng mô hình quản lý ấy thì sẽ hạn chế sự phát triển của cán bộ công nhân viên, tạo sự ù lì, dễ dẫn đến việc bao che khuyết điểm cho nhau. Tôi đã từng cảnh báo nếu các doanh nghiệp không thay đổi tư duy quản lý thì sẽ trở thành trại huấn luyện công nhân cho các công ty ngoại quốc”. Và ông trăn trở: “Giới trẻ Việt Nam sinh ra trong thời kỳ sau chiến tranh, họ lớn lên trong thời kỳ bao cấp, họ tốt nghiệp trong thời kỳ đất nước mở cửa. Họ là những con người mà trong một khoảng thời gian ngắn phải trãi qua 3 sự thay đổi nhưng chưa có sự chuẩn bị tiếp nhận nên trong họ luôn có nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Có điều trí thức trẻ Việt Nam có tinh thần cầu tiến, sự thôi thúc tiến lên rất mãnh liệt và nhờ sự chịu đừng giỏi và có lòng nhiệt huyết cao nên tương lai của đất nước đang chờ đợi họ. Họ như những cánh hoa nở ra vẫn còn những vết sâu rầy nhưng nhưng cánh hoa này sẽ nở đẹp, che lấp và là mau lành những vết thương. Tôi muốn nói với những người Việt ở Hải ngoại và cả những người ngoại quốc rằng, quê hương mà họ vẫn thường chê bai là nghèo nàn, lạc hậu trong tương lai sẽ vượt xa đất nước giàu sang mà họ đang sống. Thật buồn khi trên những chuyến bay về nước, những câu chuyện của các Việt kiều xoay quanh chuyện chê bai mà không có ý niệm chung tay xây dựng phát triển cho quê hương mình. Tôi muốn nói cho họ biết, đất nước đang chuyển động, giới trẻ Việt Nam đủ sức thay thế để đưa đất nước đến chốn phồn vinh”.
Trong kế hoạch đào tạo kiến thức trẻ, tiến sĩ Cường đã điều phối, luân chuyển họ đến nhiều quốc gia để sau ba năm họ sẽ trở thành những cán bộ trẻ rất năng nổ, có nền kiến thức căn bản và họ hơn lớp cha anh ở sự năng động, táo bạo. Ông cho biết phương pháp đào tạo của ông hoàn toàn theo phương thức ngẫu nhiên và không bao giờ để giới trẻ thấy sự xuất hhiện của ông với tư cách người thầy. Không để cho họ thấy họ đang bị đào tạo, được đào tạo hoặc đang học. Ông khuyến khích họ nói ra những điều họ nghĩ và ầm thầm sửa sai. Vì vậy ông đang là người thầy, đang hướng dẫn nhưng dưới mắt mọi người, ông chỉ là người bạn “lớn tuổi”. Tiến sĩ Cường bảo cách tốt nhất để mọi người học và học nhanh là lao vào làm việc cùng họ, ăn ngủ cùng họ: ”Với các bạn trẻ, tôi không phải là một chuyên gia, càng không phải là người xa lạ, đi karaoke với mọi người, tôi lao vào hát dù hay hay dở. Giới trẻ là niềm vui lớn nhất để tôi có thể làm việc từ 14 đến 15 tiếng/ngày mà không cảm thấy mệt mỏii”.
Đường xa sẽ không còn xa
Hai năm làm việc cho đất nước, chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng những đóng góp của tiến sĩ Cường không thể “cân, đo, đong, đếm” được. Ông tâm sự: “Tôi cám ơn các bạn trẻ đã cho tôi niềm vui sống và hạnh phúc làm việc nhưng tôi chưa thật sự hài lòng với những gì mình đã làm trong hai năm qua. Tôi chưa phải nặn óc hoặc bức xúc nhiều vì đơn giản những gì tôi truyền đạt cho các bạn chỉ là kinh nghiệm của hơn 20 năm tôi tích luỹ được trên thế giới. Điều tôi trăn trở, mong muốn nhất là làm sao Việt Nam có nhiều trí thức trẻ năng nổ, khát khao cống hiến. Điều đó không thể tự nhiên mà có. Tôi muốn thế hệ đi trước mạnh dạn nói với các bạn trẻ rằng: lớp người đi trước đã có những lầm lỗi chứ đừng nói với họ những luận cứ bên ngoài và xin đừng biện hộ cho những sai lầm của mình. Quả đất ngày càng thu nhỏ, mọi người ngày càng gần nhau, chia sẻ nhau, học hỏi nhau nên hãy xoá bỏ hết hận thù. Xin đừng khích động giới trẻ, quản trị họ bằng sự sợ hãi. Các doanh nghiệp cũng thế, hãy nên nghĩ đến phương diện cá nhân của con người thì mới phát triển mạnh doanh nghiệp, đó là cái gốc của sự bền vững”.
Đường xa sẽ không còn xa nữa, đêm tối rồi sẽ sáng, trí thức trẻ Việt Nam sẽ tiếp nối xứng đáng những kinh nghiệm, kiến thức và trở thành những người thuyền trưởng giỏi để đưa đất nước đến chốn phồn vinh.
<Theo Vietnamnet>

Thần đồng kinh doanh: Farrah Gray
10/07/2010

Làm tổng giám đốc từ tuổi lên... 6
Đó là một đứa bé 6 tuổi - nghĩa là còn ở cái tuổi làm nũng, thậm chí có thể vẫn còn tè dầm - biết diện com - lê, cà - vạt, xách ca - táp kèm danh thiếp “tổng giám đốc” để đi giao dịch kiếm tiền!
Cả thế giới biết tên tuổi Farrah Gray, sinh năm 1984, vì chàng thanh niên da đen này đã gặt hái thành công trên nhiều lĩnh vực, từ thực phẩm cho tới phát thanh truyền hình, biểu diễn, nhà đất… Đã nhiều lần Farrah được Tổng thống Mỹ mời đến phát biểu tại Nhà Trắng.


Thần đồng kinh doanh kiếm tiền vì thương mẹ
Nhân vật đặc biệt ấy sinh ra trong một gia đình thuộc hạng người “dưới đáy” xã hội Mỹ - da đen, thất nghiệp, không có bố, một mẹ nuôi 5 con!
Sáu mẹ con Farrah Gray sống nheo nhóc hoàn toàn dựa vào tiền trợ cấp xã hội ít ỏi. Họ trú ngụ trong một căn hộ chung cư dành cho người nghèo ở phía đông thành phố Chicago.
Farrah là út, cha mẹ cậu li dị ngay khi cậu vừa chào đời và ông bố vô dụng không trợ cấp gì cho lũ trẻ. Năm chú bé lên 6 tuổi, bà mẹ mắc bệnh tim rất nặng.
“Buổi tối, khi tôi lên giường thì mẹ còn đang làm việc. Sáng ra khi tôi ngủ dậy cũng thấy mẹ đang làm việc. Chẳng hiểu đêm qua mẹ có ngủ hay không” – Farrah kể.
Thấy mẹ ốm đau mà làm việc quần quật, cậu lo lắm và luôn luôn tự nhủ: “Mình nhất định phải làm gì đấy để giúp mẹ đỡ vất vả. Nhưng mới 6 tuổi thì mình biết làm gì? Ai dám thuê mình làm các việc lặt vặt (vì sợ phạm tội lạm dụng sức lao động trẻ em)”.
Sau nhiều ngày nghĩ ngợi, một ý nghĩ nảy ra trong đầu óc thơ ngây của Farrah: “Đi bán … những hòn đá!” Cậu ra đường nhặt những hòn đá đủ mọi hình thù, đem về rửa sạch, rồi vẽ lên đấy các hình vẽ tự nghĩ ra.
Farrah còn làm lấy những tấm danh thiếp trên viết mấy chữ “Tổng Giám đốc”. Mẹ không có tiền mua ca-táp, cậu dùng hộp cơm bằng nhựa màu đỏ thay thế. Rồi Farrah diện com-lê, thắt chiếc cà-vạt mượn của anh ruột, sau đó xách túi đá và “ca-tap” đi gõ cửa từng nhà trong khu phố.
Farrah kể: "Khi chủ nhà mở cửa, tôi bèn mỉm cười bắt tay họ, chìa danh thiếp, nói: "Hello! My name is Farrah Gray. Would you like to buy this rock? It can be used as paper weights, bookends and doorstopers (Xin chào ông bà! Cháu là Farrah Gray. Ông bà có thể vui lòng mua giúp cháu viên đá này được không ạ? Nó có thể dùng làm cái chặn giấy, chặn sách và chặn cửa được đấy ạ.)
Mọi người ngơ ngác cười : "Ồ, những hòn đá này đầy ngoài đường, nếu cần thì nhặt về dùng, cớ gì phải bỏ tiền ra mua nhỉ?’ Tôi lại nói: ‘Nhưng bây giờ chúng đã khác trước nhiều rồi ạ, xin ông bà xem đây...".
Vì thương thằng bé lém lỉnh mà có người vui lòng mua thứ “hàng” vô dụng ấy với giá 1,5 đô-la một hòn. Nhờ thế Farrah kiếm được những đồng đô-la đầu tiên.
Tiếp đó chú nhóc lại có sáng kiến mua các loại sữa tắm khác nhau đem về hòa lại thành một loại mỹ phẩm có mùi vị mới lạ rồi lóc cóc mang tới gõ cửa từng nhà bán với giá 1,5 đô-la một chai.
Sau hai lần làm như vậy, Farrah kiếm được 50 đô-la. “Mẹ ơi, tối nay con mời mẹ đi ăn nhà hàng nhé!” – bà Paula Gray vô cùng ngạc nhiên thấy cậu con út 6 tuổi nói với mình như vậy.
Sau hai năm mò mẫm trên thương trường, Farrah kiếm được 1.500 đô-la. Từ năm lên 7 tuổi, Farrah bắt đầu sử dụng tấm danh thiếp in dòng chữ “Tổng Giám đốc thế kỷ 21”.
Bà ngoại Farrah kể: “Mới có 6 tuổi mà khi đi làm chuyện mua bán, thằng bé trông người lớn lắm! Nó diễn thuyết như một diễn giả thực thụ, yêu cầu mọi người phải im lặng nghe nó nói, thế có ghê không !”
8 tuổi lập công ty đầu tư
Năm 1992, Farrah cùng các bạn hàng xóm lập công ty đầu tư, lấy cái tên rất oách là Câu lạc bộ Kinh tế doanh nghiệp ngoại đô (Urban Neighborhood Enterprise Economic Club, UNEEC) ở vùng Nam Chicago.
Farrah đề nghị các chủ hiệu buôn trong khu phố góp tiền, cho mượn ô tô đi lại và nơi họp Câu lạc bộ.
Farrah kể: “Lúc đầu tôi luôn bị người ta từ chối, cứ thấy bóng tôi là họ đóng cửa. Tôi bèn áp dụng Chính sách 5 người (Five-person Policy) và nhờ thế lũ nhóc chúng tôi góp được 15 nghìn đô-la. Chính sách ấy là thế này: Nếu ông bà từ chối thì xin ông bà giới thiệu cho cháu 5 người khác có thể giúp cháu.”
Với số tiền ấy, Farrah lập công ty tiêu thụ bánh quy và tặng phẩm. UNEEC trở thành tiền thân của công ty NE2W do Farrah đứng đầu, đặt văn phòng tại phố Wall, trung tâm tiền tệ lớn nhất thế giới. Xưa nay phố này chưa có chủ văn phòng nào trẻ như Farrah.
12 tuổi trở thành diễn giả tài ba
Năm 1993, bà Paula Gray bốc cả gia đình tới Las Vegas. Tài kinh doanh của chú nhóc Farrah được địa phương này quan tâm. Một đài phát thanh địa phương phỏng vấn chú bé.
Thấy Farrah nói rất hấp dẫn, họ bèn mời cậu chủ trì chương trình phát thanh tối thứ bảy hàng tuần có tên “Đằng sau sân khấu” (Backstage Live) thu hút tới 12 triệu người nghe, sau đó trở thành chương trình phát thanh - truyền hình của Las Vegas rồi tiến tới của toàn nước Mỹ.
12 tuổi Farrah đã tỏ ra là một MC ngôi sao rất có cá tính và năng nổ, hơn cả nhiều người dẫn chương trình khác. Các đài truyền hình, phát thanh và báo chí tranh nhau mời cậu đi nói chuyện hoặc dẫn các show.
Mỗi buổi diễn thuyết của Farrah được trả từ 5000 đến 10.000 đô-la. Farrah còn tham gia kinh doanh thẻ điện thoại trả trước KIDZTEL, vận chuyển thư tín One Stop Mail Boxes & More, phụ trách chương trình phát thanh Youth AM/FM.
Farrah kể: “Điện thoại của tôi suốt ngày réo chuông. Người ta hỏi tôi lập CLB đầu tư đầu tiên của mình ra sao, do đâu mà trở thành MC giỏi thế. Họ đề nghị: ‘Cháu hãy đến kể lại cho mọi người nghe về thành công của cháu đi. Có một tấm séc đang chờ cháu đấy!”
Hàng chục đài phát thanh và truyền hình địa phương và trung ương mời Farrah dự các show của họ. Cậu trở nên nổi tiếng khắp nước.
14 tuổi kiếm được triệu đô-la
Farrah thường hay vào bếp xem bà làm các món ăn và học cách làm. Từ đó cậu nảy ra ý nghĩ lập công ty thực phẩm. Đó là công ty Farr-Out Foods do Farrah lập ra năm cậu 13 tuổi, chuyên cung cấp các món ăn khoái khẩu cho lũ trẻ con.
Farrah kể: “Tôi vừa đọc sách hướng dẫn kinh doanh vừa mày mò điều hành việc kinh doanh của công ty.” Không ngờ công ty có rất nhiều đơn đặt hàng, nhất là sau khi đưa ra món xi-rô dâu pha va-ni rất thơm ngon, chế biến theo công thức của bà ngoại Farrah.
Dựa vào Farr-Out Foods cùng các khoản kinh doanh khác, Farrah có thu nhập 1 triệu đô-la khi cậu sang tuổi 14, trở thành nhà triệu phú tự tay làm nên, tức “Reallionaire”. Cậu bé tậu cho mẹ một căn nhà rộng rãi lịch sự tại thành phố Las Vegas nổi tiếng thế giới về các trò ăn chơi xa hoa.
Sau hai năm hoạt động, Farrah bán công ty Farr-Out Foods được 1,5 triệu đô-la. Không thỏa mãn với những gì đạt được, Farrah 15 tuổi tiếp tục nâng cao kiến thức kinh doanh bằng cách bỏ ra ba năm tham gia ban Giám đốc công ty United Way miền Nam bang Nevada và trở thành người trẻ nhất trong lịch sử bang này khi tham gia Ban Cố vấn Phòng Thương mại Las Vegas.
Cậu cũng là thành viên trẻ nhất của “Hội nghị Bàn tròn ban lãnh đạo người Mỹ gốc Phi” do Tổng thống G. Bush lập ra. Farrah là Chủ nhiệm Văn phòng Nhà Trắng của tổ chức “Sáng kiến tập thể niềm tin”, là phát ngôn viên của “Liên minh toàn quốc người vô gia cư” và “Chương trình hiến tủy toàn quốc” cùng nhiều hoạt động xã hội khác.
Farrah đầu tư vào tập đoàn truyền thông InnerCity – doanh nghiệp lớn nhất do người da đen lãnh đạo ở Mỹ và phụ trách tờ tạp chí cùng tên của doanh nghiệp ấy.
20 tuổi – chia sẻ kinh nghiệm thành công
Năm 2004, tác phẩm đầu tay của Farrah ra đời: “Chín bước từ tay trắng trở thành giàu có” (Reallionaire: Nine Steps to Becoming Rich from the Inside Out).
Cuốn sách này được tổ chức Giải thưởng Quill NBC đề cử tặng thưởng cho thể loại sách tự tu thân và là sách bán chạy năm ấy.
Trong sách, anh kể lại cho mọi người biết các kinh nghiệm trên con đường làm giàu: - yêu quý thanh danh của mình; - không bao giờ sợ sự khước từ của người khác; - xây dựng nhóm tư vấn của mình; - nắm bắt mọi dịp làm ăn, chớ bỏ qua; - theo trào lưu của thiên hạ nhưng phải có mục tiêu riêng; - chuẩn bị sẵn về tâm lý chờ đón thất bại; - chịu khó bỏ thời gian vào học tập, đọc sách báo; - yêu quý khách hàng của mình...
Farrah Gray nói cậu tin vào hai thời điểm quan trọng nhất trong đời người, một là giờ sinh của mình và một là khi nào hiểu được “vì sao mình lại sinh ra”.
Tuy còn trẻ nhưng Farrah đã hiểu rõ nghĩa vụ đối với xã hội của một doanh nhân thành đạt. Anh góp ý cho Bộ Thương mại Mỹ lập trường đào tạo doanh nhân trẻ.
Anh lập Quỹ Farrah Gray để giúp vốn cho các doanh nhân trẻ dưới 25 tuổi và quyên góp vào đấy tất cả số tiền nhuận bút cuốn sách của mình.
Farrah còn viết cho thể loại sách “Chicken Soup for the African-American Soul”, một xê-ri sách giáo dục thiếu niên rất được ưa đọc ở Mỹ. Do có ý thức tập thể cao như vậy nên Farrah được báo chí gọi là “Một trong những doanh nhân đáng kính và hiếm thấy”.
Tiểu sử Farrah Gray được ghi trong Sách Danh Nhân Mỹ năm 2005 (Who’s Who in America 2005), tức danh sách những người nổi tiếng và thành đạt của nước Mỹ năm 2005.
Farrah còn trẻ mà đã thành đạt lớn và giành được lắm vinh dự cao quý như trên, đó là vì anh luôn luôn có tinh thần hăng hái tiến lên và có những thói quen rất tốt.
Thành công của Farrah Gray đã làm thay đổi cách nghĩ của nhiều người Mỹ, nhất là tầng lớp nghèo người da đen. Họ học hỏi các kinh nghiệm của anh để vươn lên làm giàu, vươn lên tham gia các hoạt động chính trị-xã hội bất chấp hoàn cảnh khó khăn của mình.

Chín bước để trở thành triệu phú của Farrah Gray:
1. Yêu quý thanh danh của mình
2. Không bao giờ sợ người khác từ chối
3. Xây dựng nhóm tư vấn
4. Nắm bắt mọi dịp làm ăn, chớ bỏ qua
5. Theo trào lưu chung nhưng phải có mục tiêu riêng
6. Chuẩn bị sẵn tâm lý chờ đón thất bại
7. Chịu khó dành thời gian học tập
8. Thường xuyên đọc sách báo
9. Yêu quý khách hàng

Lý Nhã Uyên
Lý Nhã Uyên
Quản trị viên Thiên Pháp
Quản trị viên Thiên Pháp

Tổng số bài gửi : 75
Join date : 14/12/2011
Đến từ : Quận 1 ,TP Hồ Chí MInh

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết